Bộ phim In the woods là một sự kết hợp khéo léo và vui nhộn giữa nhiều câu chuyện cổ tích quen thuộc của anh em nhà Grimm, được buộc lại chung với nhau ở một mối duy nhất: cặp vợ chồng chủ tiệm bánh mì. Tuy nhiên, bộ phim không chỉ dừng ở một kết thúc có hậu như mọi khi, mà nó còn muốn kể tiếp về câu chuyện sau những “cái kết” ấy và đặt ra câu hỏi cơ bản: Ước mơ là tốt, nhưng phải chăng tất cả mọi người đều hạnh phúc khi điều ước thành sự thật?
Một điểm rất hay ở Into the woods nằm trong bài hát và lời thoại của nhân vật; chúng gợi cho người xem nhiều hướng suy nghĩ. Ví dụ như tôi chẳng hạn, tôi suy nghĩ về việc mình có thể làm khác đi những gì mình hay làm thường ngày hay không, và nếu trong lúc mình có cơ hội đi chệch hướng, mình có coi đó là một sai lầm hay không, nó có làm mình trở nên xấu xa hay tầm thường hay vô đạo đức trước mặt người khác không, hay nó là một thước đo để giúp mình nhận ra được giá trị về những gì mình đang có.
Theo ý tôi, tôi thấy Into the woods thực sự hay và mang nhiều ý nghĩa thực tế. Tính giải trí của nó có thể không cao bằng những phim thuần giải trí khác, nhưng bên cạnh đó khía cạnh thông điệp của nó cũng gần gũi và mạnh mẽ ở một mức độ nhất định. Có thể người xem đã trông chờ quá nhiều vào một bộ phim vui vẻ, trong đó những cuộc đời bất hạnh sẽ được cứu vớt, người đau khổ sẽ được hạnh phúc và bộ phim sẽ dừng lại ở đó chứ không kéo dài đến tận hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, tôi muốn dành câu chữ vụng về của mình để khen Meryl Streep. Diễn xuất của bà thì không thể bàn cãi, và trong bộ phim này điều đó là một dấu chỉ đảm bảo cho sự thành công. Chris Pine thì drama và khá classic nên lúc xem tôi chỉ cười và hơi ngượng một chút, còn Anna Kendrick và Emily Blunt đều rất tuyệt. Đó là tất cả những gì tôi muốn viết chút xíu về Into the woods
_Pio Chan_