Những phân cảnh đầu District 9, có vẻ như đạo diễn muốn mở đầu câu chuyện bằng những đoạn phỏng vấn rất tự nhiên và những đoạn phim mang tính chất của những mẩu tin tức người ta thường hay chiếu trên TV: đời sống, tệ nạn xã hội, kinh tế, văn hóa, v.v…
DISTRICT 9 (2009) – Đóa hồng sắt
Hôm nay khá là căng thẳng nên có lẽ việc tự cho phép mình xem một bộ phim hóa ra lại giúp ích cho tôi nhiều đấy chứ.
Thực sự khi bắt đầu xem những phân cảnh đầu phim, có vẻ như đạo diễn muốn mở đầu câu chuyện bằng những đoạn phỏng vấn rất tự nhiên và những đoạn phim mang tính chất của những mẩu tin tức người ta thường hay chiếu trên TV: đời sống, tệ nạn xã hội, kinh tế, văn hóa, v.v… Và quả thực đó là một cách mở đầu mà tôi cảm thấy khá là gần gũi và chân thật mà tôi từng xem.
Phim có nhịp điệu khá nhanh, hơi vội vã, và những phân cảnh khá là bạo lực (không biết có bằng hay hơn “Bụi đời Chợ Lớn” không). Ban đầu tôi không thích nhân vật Wikus lắm, chắc có lẽ vì cách nói chuyện quá phấn chấn và luôn nở nụ cười trên mặt theo cái kiểu giữ hình tượng như những người của công chúng hay làm. Thế nhưng càng về sau, Wikus càng bộc lộ nhiều phẩm chất mà tôi cảm thấy đó là những nụ cười hiếm hoi tự nở ngay chính bản thân anh. Việc anh can thiệp mỗi khi quân đội chĩa súng vào Quận 9 và lúc anh nài xin để được bắn một con lợn thay vì giết đi một người Prawn vô tội đủ để tôi có được những thiện cảm về một người nhân viên MNU hết lòng vì công việc và, quan trọng hơn, là có lòng thương người.
Nếu cho tôi chọn một phân cảnh ưa thích trong phim, chắc có lẽ tôi sẽ chọn cảnh này. Ngay cả khi anh trở thành quái vật, anh vẫn mang trong mình trái tim của một người chồng thủy chung.