Top truyện hay nên đọc năm 2021 dưới đây tựa như một bát canh gà nóng hổi ngày đông hay tựa cây kẹo bông thấm từng vị ngọt đến từng miếng cắn, mang đến chốn nghỉ ngơi nhẹ nhàng trong phút chốc cho tâm hồn bạn trong cuộc sống xô bồ vội vã. Hãy cùng mình điểm qua top truyện hay nên đọc này nhé!
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Hư cấu, kỳ bí, văn học Nhật Bản.
Số trang: 358 trang.
Câu chuyện về ba anh chàng số nhọ. Đã mệt mỏi vì chạy trốn, đủ xui xẻo vì vụ trộm đầu tiên chưa đủ, đến lúc tìm ra chỗ để nghỉ ngơi cũng chẳng được yên thân, cuối cùng họ đã phải thức trắng! Đen đủi là họ đã tìm thấy nơi trú chân quá đặc biệt.
Nếu đóng cửa, họ nhận ra tiệm tạp hoá hoang vu không người ở này sẽ “ngưng đọng thời gian”. Và rồi một điều kỳ lạ xảy ra, tất cả những bức thư từ quá khứ dồn dập gửi tới chỗ họ xin nhờ tư vấn. Tại sao điều này lại dị thường đến vậy?
Cách đó hơn 30 năm, tiệm tạp hoá Namiya của một ông cụ già “gần đất xa trời” đã chuyên nhận những bức thư tư vấn tất cả những vấn đề của người gửi. Điều buồn cười là ông cụ tư vấn rất nghiêm túc, cho dù ban đầu chỉ là những lời thư trêu chọc. Thậm chí ngay cả một bức thư trắng được gửi tới, cụ cũng mất rất nhiều thời gian ngẫm nghĩ và viết thư trả lời!
Tiệm tạp hoá đã không nhận thư nhờ tư vấn kể từ khi ông cụ qua đời, thế nhưng trong một thời điểm đặc biệt là cái đêm 3 anh đạo chích ghé thăm, tiệm đã hoạt động trở lại. Và rốt cuộc 3 anh chàng ấy bất đắc dĩ phải trở thành tư vấn viên cho những người trong quá khứ. Hàng loạt tình huống hài hước xuất hiện, có thể nói là dở khóc dở cười. Ấy vậy mà nhờ những tình huống ấy, số phận của những người trong quá khứ & cả chính những tư vấn viên nữa, đã thay đổi hoàn toàn.
Ấy vậy nên mới nói, số nhọ đôi khi lại là điều tuyệt vời.
Bằng hình thức truyện lồng truyện, câu chuyện này là tiền đề để mở ra câu chuyện kia, số phận người này lại gắn kết với số phận của người khác, Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya mang cấu trúc đan xen giữa những sự kiện xáo trộn trong dòng thời gian tại nơi cửa tiệm tạp hóa bỏ hoang đã lâu:
Ba tên trộm vặt: Atsuya, Shota và Kouhei đến trốn tại tiệm tạp hóa Namiya là thì hiện tại; việc vô tình vướng vào dòng thời gian giải đáp thắc mắc của cửa tiệm và bất đắc dĩ tham gia trao đổi thư từ cũng là thì hiện tại; nhưng những lá thư gửi tới cho ba người, lại được gửi từ quá khứ, khúc mắc là trong quá khứ và lời tư vấn của Atsuya, Shota, Kouhei có tác động cũng là tác động tới những con người sống ở thời quá vãng.
Việc người chủ tiệm tạp hóa Namiya: Namiya Yuji gỡ rối tơ lòng là chuyện của hơn 30 năm trước. Nhưng các lá thư gửi lại cửa tiệm đến từ những con người đã từng nhận được lời khuyên của ông lại là câu chuyện tới từ hơn 30 năm sau.
Cách kết cấu truyện trong truyện, lớp lang, móc xích: 5 chương truyện là năm câu chuyện về số phận của nhiều số phận khác nhau; nếu không có sự cao tay của người viết, cốt truyện rất dễ rời rạc, thậm chí là bị xé vụn. Tuy nhiên, Higashino Keigo lần nữa lại chứng minh cái khéo trong cách dẫn truyện, ở sự tài tình khi đã làm cho các sự việc tưởng chừng chẳng liên quan trở nên gắn kết, gắn kết, logic lạ, qua những hình ảnh trở đi trở lại: tiệm tạp hóa Namiya và trại trẻ mồ côi Marumitsu.
Để rồi, khi lớp vỏ bí ẩn dần gỡ xuống, bao điều ngỡ rằng ngẫu nhiên, thực chất lại là mối lương duyên do tạo hóa an bài: tình yêu dở dang của hai con người, đã trở thành tình thương gửi tới những thế hệ về sau. Từ đó, mỗi cá nhân lại nhận ra, không có sự tồn tại nào là vô nghĩa, không có lời nói nào từ người đi trước lại chẳng đáng để tâm. Với một người, dũng cảm tiến lên theo con đường bản thân đã chọn là điều cần thiết; song mỗi khi yếu lòng, mất phương hướng thì một trái tim biết lắng nghe, một lời khuyên chân thành từ tâm hồn đồng cảm lại trở thành liều thuốc phần nào giúp họ xoa dịu nỗi đau hay tiếp thêm động lực cho họ tiến về phía trước, vững bước trên con đường đã chọn.
Vốn cuộc đời là muôn vàn những ngẫu nhiên nối tiếp nhau. Nhưng chẳng ai có thể thoát khỏi mối dây vận mệnh nối liền: quá khứ – hiện tại – tương lai. Và cửa tiệm tạp hóa Namiya, một cửa tiệm cũ đã hoang phế, xuất hiện ở đây, như một hình ảnh đầy tính tượng trưng cho một trạm trung chuyển của trái tim, tâm hồn, tình yêu, khát vọng con người. Đồng thời, mỗi cánh thư được trao gửi, lại như chở nặng tâm tư, nguyện vọng, cũng là kí ức mà mỗi cá nhân chôn sâu, gìn giữ.
Cửa tiệm tạp hóa Namiya, những cánh thư gửi trao trên dòng thời gian xáo trộn, đều là sự hư cấu của tác giả Higashino Keigo. Nhưng mỗi con người, vẫn có thể tìm thấy một cửa tiệm tạp hóa Namiya cho riêng mình. Chỉ cần bên ta có một trái tim biết lắng nghe và bản thân ta, luôn mở rộng tâm hồn, trải lòng mình đón nhận mỗi tiếng reo, mỗi cung bậc, mỗi thăng trầm của cuộc sống.
Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Đời thường, văn học Việt Nam.
Số trang: 378 trang.
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh kể về tuổi thơ nghèo khó của hai anh em Thiều và Tường cùng cô bạn thân hàng xóm. Mạch truyện tự nhiên, dẫn dắt người đọc chứng kiến những rung động đầu đời của tụi nhỏ, xen vào đó là những nét đẹp của tình anh em và vài nốt trầm của sự đau đớn khi trưởng thành. Truyện Nguyễn Nhật Ánh thường không nói quá nhiều về trắng đen, thiện ác nhưng trong tác phẩm này, tác giả đã đưa vấn đề đạo đức vào sách và khiến người đọc suy ngẫm.
Truyện gợi nhớ lại một thời tuổi thơ hồn thiên, mơ mộng. Những ngày Tường trở thành chú chim xanh chuyên giao thư qua lại giữa chú Đàn và chị Vinh nhưng phải thật khéo vì nếu cha chị Vinh biết thì cả ba xong đời.
Hay những lúc nghe chuyện ma, hai anh em sợ đến nỗi bị nhát là sẽ chạy tán loạn, đến khi về nhà còn bị đánh cho một trận vì tội con trai mà lại sợ ma. Dẫu yếu bóng vía là thế nhưng khi nghe kể về xóm Miễu có ma cọp thì hai anh em vẫn nổi máu tò mò và đồi đi khám phá.
Tình yêu trong truyện là những rung động ngây ngô, trong sáng đầu đời. Lần đầu tiên biết đến hoa tay, chú bé Thiều đã chạy khắp làng để xem hoa tay cho từng đứa. Rồi đến khi biết đến thư tình, Thiều cũng mượn thơ của chú Đàn để viết vào mảnh giấy:
Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng.
Cái thời mà smartphone còn chưa xuất hiện, những người yêu nhau sẽ lén trao nhau từng bức thư tay để bày tỏ tâm tình. Thiều thương Mận nhưng không dám nói, viết thư tay còn chưa kịp trao thì đã bị cô giáo bắt được và đọc cho cả lớp nghe. “Những ngày ẩm ương, chưa lớn mà cũng chẳng còn nhỏ, có ai chưa từng dõi mắt nhìn theo một ai”.
Tình anh em là một trong những chủ đề chính của truyện. Dù đôi lúc anh lớn là Thiếu có vô tình đối xử chưa tốt với em nhưng Tường vẫn luôn thương anh và lo lắng cho anh. Đi chơi về bị ba đánh, Thiều thì vắt chân lên cổ bỏ chạy còn Tường ở lại chịu trận thay cho anh hai. Tường thay anh làm hết các công việc trong nhà chỉ vì nghe mẹ bảo “để yên cho anh hai học bài”.
Chi tiết cảm động nhất truyện là khi anh hai bị đánh, Tường giúp anh trả thù nhưng lại tự mình chịu đòn vì không để anh bị oan. Ở cái tuổi dở trăng dở đèn, khi nội tâm và tính cách có nhiều biến động, Thiều đã không ít lần để cơn nóng giận bùng cháy và là tổn thương em trai.
Mọi thứ chợt hiện ra trong đầu Thiều và cả nỗi ân hận như dao khắc vào tim Thiều, làm Thiều đứng sững như người mất hồn mà không hay rằng thằng Tường vẫn còn nằm ngửa dưới nền nhà. Thời gian như tiếp tục trôi qua khi thằng Thiều nghe tiếng thằng Tường kêu “Giúp em với, anh Hai!”.
Khi Thiều xốc nách nó thì đã rên lên “Đau em!” và thấy nước mắt nó úa ra. Sau khi thấu hiểu sự tình, Thiều liền đi tìm ông Xung cứu Tường nhưng trước đi tường lại kêu anh hai bảo là: “Anh đừng nói với ông Xung là anh đánh em nhé, hãy bảo là em trèo cây bị tuột tay rơi xuống đất.”
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh cũng đem đến cho ta bài học về tình người nơi làng quê ấm áp. Cha của Mận chịu cảnh tù túng, trốn hàng năm trời trong căn gác bí ẩn xấp xệ cùng căn bệnh phong quái lạ. Mận – cô con gái hiếu thảo và tình cảm đã bỏ cả học bài để chăm sóc cha. Và bố mẹ hai anh em Thiều Tường đã ngỏ ý nhận Mận về nuôi khi nhà cô bé bị cháy, dù sự thật là cả gia đình cũng chẳng khá giả gì.
Tuổi thơ của những nhân vật trong truyện tuy không êm đềm, có gia đình phải trải qua những biến cố nhưng chính những thử thách ấy đã tạo nên con người chúng ta khi trưởng thành.
Con Chó Nhỏ Mang Giỏ Hoa Hồng
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Văn học Việt Nam, đời thường.
Số trang: 260 trang
Bằng việc miêu tả cuộc sống hằng ngày của những chú chó, thông qua đó chúng ta nhìn thấy được cuộc sống của chính con người mình. Dưới ánh nhìn của một chú chó, cuộc sống của con người vô cùng sinh động, thậm chí là phiền phức hơn rất nhiều. Và chúng ta cũng nhìn thấy được cuộc sống của một chú chó, cũng có niềm vui nỗi buồn, có lo lắng bất an, có yêu thương chăm sóc, bảo vệ thứ quan trọng với bản thân mình.
Câu chuyện “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” được kể bằng ngôi thứ nhất theo lời của chú chó Bato. Gia đình có năm chú chó gồm : Bato, Suku, Haili, Eme và Pig. Mỗi một chú chó đều có bản tính vô cùng khác nhau, cực kì riêng biệt không hòa lẫn vào đâu được. Suku là chú chó đực duy nhất trong nhà, rất đáng yêu nhưng có tật hay cắn bậy. Haili là chú chó lúc nào cũng muốn có được quyền lực trong tay, dùng sự điệu đà uyển chuyển của bản thân mà thu phục ánh nhìn của người khác. Êmê là chú chó yếu thế nhất, không có hàm răng sắc nhọn, nhưng lại thấu hiểu sự bình đẳng và tôn trọng đồng loại, và yêu cầu đồng loại của mình cũng phải tôn trọng điều đó. Pig vốn là giống chó săn, vì trong quá khứ từng bất chấp nguy hiểm mà giải vây cho bạn mình nên đã để lại di chứng tâm lí sợ hãi. Bato là chú chó trưởng thành nhất, dù không có ngoại hình đặc biệt cuốn hút hay khả năng chiến đấu cạnh tranh gì nhưng chú đóng vai trò quan trọng như là mắt xích kết nối những chú chó lại với nhau.
Toàn bộ quyển sách bao gồm 5 chương sách với 86 câu chuyện cực kỳ thú vị và hài hước về năm chú chó cùng chung sống trong một gia đình với năm tính cách hoàn toàn khác nhau. Các câu chuyện nói về cách chúng chung sống với nhau hằng ngày, giữa chúng với người trong gia đình và cả với khách đến chơi nhà… từ đó mang lại một thế giới trong trẻo, vô tư lẫn dễ thương qua ánh nhìn của những chú chó.
Con người là bản thể phức tạp nhất, với vô số cảm xúc và tình cách khác biệt, còn là loại khác biệt cực kỳ rộng. Cho nên có lẽ vì thế mà chúng ta quên đi rằng bản thân con người với nhau cũng là đồng loại, cũng có những bản năng thiên tính về hỗ trợ lần nhau hoặc cạnh tranh. Cuộc sống của các chú chó trong “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” được miêu tả trong sách chính là văn hóa của một gia đình. Là hình ảnh thu nhỏ của một xã hội rộng lớn, ở đó có tranh chấp, có bất đồng, nhưng phải có yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.
Văn hóa ấy được tại hiện thông qua những câu từ mộc mạc, miêu tả những sự việc xảy ra trong cuộc sống hằng ngày vô cùng thân thuộc. Dù có những tính cách khác nhau đến mấy đi nữa, dù có tham vọng và ước muốn chiếm hữu quyền lực đi nữa, nhưng những chú chó đều đang sinh sống trong cùng một mái nhà, cũng tương tự với câu nói “người một nhà” vậy. Bất cứ con nào bị bắt nạt chúng sẽ xông ra và liều mạng bảo vệ. Chúng học được rằng, mỗi một thành viên trong gia đình nên bao dung cho khuyết điểm của nhau, họ là người thân yêu bên cạnh mình, chứ không phải là kẻ thù.
“Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” hoàn mỹ gợi lại trong trái tim mỗi người về người bạn tuổi ấu thơ ấy, quyển sách còn giúp bạn ngẫm nghĩ lại cuộc đời của những chú chó từng sát bên cạnh mình. Bởi một chú chó có thể chỉ đồng hành cùng bạn mười năm, nhưng đó là cả cuộc đời của nó. Mỗi một chuyện chú chó trải qua trong đời nó đều gắn liền với bạn. Thế nên hãy trân trọng hồi ức đáng quý ấy.
Bảy Bước Tới Mùa Hè
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Thể loại: Văn học Việt Nam, thanh xuân.
Số trang: 288 trang.
Khoa – chàng trai si tình là nhân vật mở đầu tác phẩm. Xuất hiện với phong cách rất đặc biệt, của một phù thủy nhưng đầy vẻ lãng tử, gào thét những câu hát để gửi tới người mình thương: “Trên chiếc chổi bay này tôi nhớ em. Giữa cơn gió lạnh tê người này tôi nhớ em”. Phù thủy của chúng ta trong một kì nghỉ hè phải lòng cô bạn hàng xóm- Trang, vì cô nàng mà chàng đã làm những việc mà chẳng ai có thể ngờ tới. Nào là lừa ông để lấy tiền học lớp mà khoa đã học rồi chỉ để được gần với Trang. Nào là mong muốn được vào rừng làm cướp để nói chuyện với cô bạn vì bình thường Khoa không thể mở miệng được. Những tình cảm trẻ con, những thổn thức của mối tình đầu rơi xuống trái tim bé nhỏ của Khoa. Tác giả đã miêu tả rất thành công tâm trạng bối rối khi lần đầu tiên yêu một người của nhân vật. Biết ngại ngùng, biết lo âu, biết sợ hãi vì “mất hình tượng” trước người mình thương. Chàng trai năm nào còn ra suối tắm, bắt cá bắn chim nay đã biết ngồi vẩn vơ nghĩ về một người, biết đau buồn khi phải rời xa Trang, biết liều mình bảo vệ người mình thương. Bởi hè năm nay Khoa đã lớn….
Mừng- bạn thân của Khoa, được khắc họa là một nhân vật có tính cách phóng khoáng, ham chơi nhưng lại rất tốt bụng. Mừng đã từng giận Khoa khi Khoa đột nhiên lại đi thích con gái, cho rằng khoa là kẻ phản bội. Ấy vậy mà cuối cùng chàng cũng không thoát khỏi lưới tình của nhỏ Đào. Bởi cũng giống như Khoa, Mừng cũng đã lớn, năm nay, Mừng bắt gặp mình ngại ngùng khi gặp Đào, thấy bất ngờ khi đột nhiên mình quan tâm đến cô bạn nhiều hơn. Khác với Khoa, ngay khi chạm mặt những rung động ấy, Mừng đã biết mình thích Đào. Nhưng cũng giống như khoa, hai trường phái tính cách người lớn và trẻ con tồn tại trong Mừng. Anh chàng mê đắm truyện hiệp sĩ giang hồ, cùng Khoa và Bông vào rừng làm giả làm cướp, đánh bạn chặn thầy. Đương nhiên đó chỉ là những trò chơi trẻ con, xuất phát từ tấm lòng nghĩa hiệp muốn trả thù cho bạn. Khi khoác trên mình chiếc mặt nạ, Mừng can đảm là thế. Vậy mà khi đối diện nhỏ Đào, Mừng cũng chỉ là một chàng trai mới yêu, tìm mọi cách để lấy lòng cô bạn, nghĩ ra trăm phương ngàn kế, kể cả vào rừng làm cướp để lấy lòng cô bạn, để rồi lại buồn vẩn vơ khi không được để ý.Nhưng có một điều chắc chắn là tình cảm của Mừng rất chân thành và trong sáng. Có thể nói Nguyễn Nhật Ánh là bậc thầy trong miêu tả tâm lý những nhân vật mới lớn, khi rất trẻ con, khi lại rất trưởng thành trong suy nghĩ.
Tuyến nhân vật phụ – Trang và Đào là những nàng thơ trong câu chuyện tình của Khoa và Mừng. Được khắc họa là những nhân vật ngây thơ và dễ thương. Trong sáng và ngây thơ đến độ không ít lần làm các chàng trai hụt hẫng và đau đớn vì sự hững hờ của các nàng. Nhưng nói cho cùng, sự xuất hiện của họ đã trở thành một nốt nhạc trong nhất, tuyệt vời nhất trong bản nhạc cuộc đời của Khoa và Mừng.
Có lẽ cuộc đời là một chiếc đồng hồ, chỉ có thể tiến chứ không thể lùi. Con người ta thường tiến về phía hào nhoáng của ánh đèn mà quên mất vẻ hiền dịu của ánh trăng. Nguyễn Nhật Ánh lại khác, ông lặng lẽ đi về miền quê dạt dào ánh nắng của tuổi thơ, thấm đẫm những cơn gió trải dài trên những con suối, nhẹ nhàng những tiếng cười khúc khích nơi thôn quê bình lặng. Ở nơi ấy, Khoa và Mừng thưởng thức một mùa hè tràn ngập nắng và gió, một mùa hè của sự đổi thay trong tâm hồn của những nhân vật. Là những buổi chiều Khoa và Mừng bàn bạc những kế hoạch tác chiến để gây ấn tượng vơi Trang và, Đào. Là cánh rừng ấm áp bao bọc lấy những tên tướng cướp con khi họ quyết định giả làm cướp. Là những trận đòn roi của dì Liên khi Khoa nghịch ngợm, những con đường dát vàng màu lúa khi Mừng dắt ông của Đào đi dạo. Tất cả những hình ảnh rất đỗi thân thương tưởng chừng đã đi vào dĩ vãng nay một lần nữa được tác giả làm sống dậy trong tròng độc giả. Làng quê thanh bình và yên ả đã chứng kiến tuổi thơ của các nhân vật, từ khi là trẻ con cho đến khi biết yêu và khi họ rời bỏ tuổi thơ của mình để trở thành người lớn.
Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7
Tác giả: Park Lee Jeong
Thể loại: Văn học Hàn Quốc, tâm lý.
Số trang: 352 trang
Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7 đích thị là một bức tranh cổ tích, tuy đẹp nhưng buồn. “Người bố vì đứa con mà trở thành kẻ ngốc, đứa con vì bố mà trở nên trưởng thành.” Người bố trước khi chết vẫn chỉ mong con gái có cha mẹ nuôi mới, được sống hạnh phúc, được đi học, được chăm sóc thật tốt và lớn lên như những đứa khác; người con vẫn không ngừng tìm kiếm bằng chứng để đòi công lý cho bố trong suốt 15 năm dù khi bản án tử hình xảy ra cô mới chỉ là đứa bé 8 tuổi. Khinh khí cầu của 15 năm trước đã bay lên nhưng lại mắc kẹt bên bức tường nhà giam, cũng như điều ước về công lý bị chặn lại bởi tiếng nói và quyền lực của những kẻ mạnh, thì 15 năm sau, dù muộn nhưng Ye Seung đã phần nào tìm lại được công lý cho người bố đáng thương ấy dù cho đó chỉ là phiên tòa tập sự.
Trong phòng giam số 7 ấy không hề tồn tại tội ác hay lỗi lầm của những người tù nhân, thay vào đó là tình yêu thương lớn lao giữa người với người. Những người tưởng chừng xấu xa đó tình nguyện để một đứa bé cưỡi trên lưng, tình nguyện ngồi yên để đứa bé ấy vẽ lên người, tình nguyện để đứa bé ấy dạy chữ, tình nguyện san sẻ bát cơm của mình cho đứa bé ấy; những người tưởng chừng xấu xa đó đã phải nghiến chặt răng để không khóc khi chứng kiến cảnh chia xa của hai cha con Yong Goo và Ye Seung; cũng chính những người tưởng chừng xấu xa đó lại đồng lòng đi tìm công lý cho kẻ thiểu năng trí tuệ như Yong Goo. “Những người chú thú vị nhất trong đời mình”, đó chính là cảm nhận của cô bé Ye Seung về những người tù nhân trong phòng giam số 7 ấy, thể hiện tình yêu thương của cô bé dành cho những người bạn sống chung phòng với bố.
Đội trưởng Min Hwan- người đại diện cho công lý, cho tình yêu thương, cho sự thấu cảm lớn lao trong câu chuyện này. Anh tạo cơ hội cho Ye Seung vào trại giam gặp bố, anh tìm bằng chứng và thuyết phục luật sư bảo vệ cho Yong Goo, anh đến nhờ cô giáo để Ye Seung và các bạn đến ủng hộ Yong Goo, rồi anh nhận nuôi và đã chăm sóc Ye Seung nên người. Anh chứng kiến và bị khuất phục hoàn toàn trước tình yêu to lớn của Yong Goo và Ye Seung hơn ai hết bởi anh đã từng trải qua cảm giác mất đứa con ruột thịt của mình. Người đội trưởng đó đã không vì quyền lực mà im lặng, ngược lại anh dám lên tiếng và hành động để đấu tranh cho lẽ phải, hành trình đi tìm công lý bảo vệ cho Yong Goo ấy dù khó khăn nhưng anh vẫn không từ bỏ. Hiện tại phũ phàng nhưng tình yêu thương của anh đã bảo vệ được Ye Seung nhỏ bé.
Totto Chan Bên Cửa Sổ
Tác giả: Kuroyanagi Tetsuko
Thể loại: Văn học Nhật Bản, tự truyện.
Số trang: 232 trang
Tottochan khác biệt với phần còn lại lớp học. Em gây ra một mớ rắc rối khiến cả lớp hỗn loạn. Mãi về sau một giáo viên lớp bên cạnh vẫn nhận ra Tottochan vì hầu như ngày nào cũng thấy em bị đứng phạt ngoài hành lang.
Không thể trừng phạt Totochan bằng kỉ luật, đòn roi bình thường, nhà trường buộc thôi học em. Vậy nhưng em chưa bao giờ bận tâm về điều đó. Điều Totochan quan tâm là cố gắng kéo người bạn bị bại liệt lên ngôi nhà cây của mình, là khi em vui sướng khi biết tất cả những người xung quanh em đều khỏe mạnh, kể cả con chó, con mèo em bắt gặp trên đường. Sự quan tâm đó còn là giọt nước mắt khi hai con gà của em bị chết.
Totochan đã may mắn khi học ở ngôi trường mới lý tưởng, giúp em phát triển bản thân một cách tự nhiên. Ngôi trường Tomoe dạy em nhiều điều, những gì em làm không còn đáng lo ngại. Xuyên suốt cả cuốn sách là những bài học về sự sẻ chia, tình bạn, tình thầy trò, tình yêu, ước mơ và hoài bão xoay quanh Tottochan. Thời gian thơ ấu của em cứ như vậy trôi qua rực rỡ. Đó là nền tảng cho một tương lai vô cùng tươi sáng, một Tottochan dũng cảm, thành công, giàu lòng yêu thương. Điều quan trọng nhất em vẫn là chính mình, được sống như em mong muốn, không trộn lẫn với bất kì ai.
Cha mẹ luôn yêu thương con cái vô điều kiện nhưng để thấu hiểu chúng không hề dễ. Rất hiếm các bậc phụ huynh kiên trì với thế giới tâm hồn của những đứa trẻ, họ thường chú ý những yếu tố vật chất bên ngoài của con mình hơn. May mà Tottochan có một người mẹ tuyết vời, bà hiểu và sẻ chia những băn khoăn của em bất kì lúc nào. Bà không dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, thay vì nói em bị nhà trường đuổi học, bà khéo léo kể với em về việc chuyển đến một ngôi trường mới, hay thông cảm cho việc em chơi đùa khiến quần áo rách bươm. Đó là một cách giáo dục rất tiến bộ và văn minh, tình yêu của mẹ giúp Tottochan yêu đời, yên ổn trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất.
Người thầy vĩ đại Sosaku Kobayashi– hiệu trưởng trường Tomoe, một con người sống có lý tưởng, ông muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp gieo mầm sống, con đường ông đi là bước đệm mang đầy tính sáng tạo và nhiệt huyết. Những đứa trẻ với ông là những thiên thần, việc dạy dỗ chúng đem lại niềm vui bất tận. Tottochan cứ nhớ mãi hình ảnh tập trung lắng nghe và hào hứng của ông khi nghe em kể chuyện trong lần đầu tiên gặp mặt. Ông dùng phương pháp của mình để truyền kiến thức, động lực, niềm tin cho những đứa bé trong ngôi trường Tomoe – và ông đã thành công. Với Tottohan, ông thường nói “Em biết đấy, em thật là một cô bé ngoan.” Tottochan luôn vì câu nói đó cố gắng nỗ lực, trưởng thành và tin tưởng vào bản thân.
Những người bạn đáng yêu đã dạy cho Tottochan bài học về tình bạn, tình yêu thương. Cậu bạn Takahashi nhỏ bé, cơ thể kém phát triển hơn những bạn đồng trang lứa, luôn bị học sinh trường khác bắt nạt. Tottochan đứng về phía cậu ấy, bảo vệ và chở che mỗi lần phát hiện Takahashi bị bắt nạt, em sẽ xử lý gọn gàng đám người xấu đó. Rồi khi người bạn này ra đi mãi mãi, Totochan cũng không ngăn được giọt nước mắt đang chực rơi.
Và không thể không kể đến chú chó Rocky đã gắn liền với tuổi thơ em. Con vật em coi như bạn tâm giao, mọi thứ em đều chia sẻ với Rocky. Rocky nuôi lớn trong em sự sẻ chia, tình yêu thương, trân trọng, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Khoảnh khắc chú chó cưng biến mất, đau lòng vì tình cảm của Tottochan dành cho con vật nhỏ, thời điểm đó em học được bài học sâu sắc về sự mất mát, chia li.
Khu Vườn Ngôn Từ
Tác giả: Shinkai Makoto
Thể loại: Văn học Nhật Bản, lãng mạn.
Số trang: 392 trang
Câu chuyện của Khu vườn ngôn từ bắt đầu bằng một buổi sáng trời mưa, cậu học sinh 17 tuổi Akizuki Takao ngán ngẩm những toa tàu điện chật kín người, bốc mùi ẩm ướt, vậy nên từ lúc nào đó trong Akizuki Takao hình thành một thói quen, cậu thường cúp học vào những buổi sáng trời mưa. Cậu đến công viên Shinjuku, trú chân ở một hàng hiên vắng người xanh mướt phía trong, để vẽ những mẫu giày. Với một cậu bé là trai trẻ bị mắc bệnh tự kỉ thường cúp học ra công viên bờ hồ lùi lũi với cuốn vở, cây chì, những bản thiết kế chính là thế giới riêng tách lập với sự xô bồ ngoài kia, bởi đối với cậu “chỉ có đóng giày mới mang cậu thoát khỏi nơi này”.
Những cơn mưa bất chợt làm người ta khó chịu nhưng đôi khi lại dẫn ta đến với định mệnh. Yukino là giáo viên dạy ngữ văn nhưng đang nghỉ việc vì những rắc rối xảy ra ở trường. Chính điều đó khiến cô mệt mỏi, rồi trở nên khép mình, thậm chí còn đánh mất vị giác, không thể cảm nhận được động lực, lý tưởng của cuộc sống. Chỉ có bia mới làm cô bớt suy nghĩ, có socola mới giúp cô cảm nhận chút ngọt ngào trong vị giác thay cho thực tiễn cay đắng mà cô đang trải qua. Trớ trêu thay, trong cơn mưa đó Yukino gặp Akizuki ở công viên, nơi cô lựa chọn như một cách để tránh xa khỏi dòng người ngược xuôi này. Hai con người, đều đang chạy trốn khỏi những bộn bề riêng lại gặp nhau trong một khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Cậu học sinh cặm cụi bên ước mơ nhỏ và cô giáo viên thoáng thấp nét u buồn thường uống bia chung với chocolate. Nghe có vẻ hơi điên mà hóa ra lại điên thật chứ chả đùa. Yukino tuy là giáo viên nhưng cô chưa bao giờ đề cập hay nhắc nhở Akizuki đi học, vì chính cô, cũng đang lạc lõng không điểm dừng. Con người nếu như không có mục tiêu rõ ràng, thì dù ngồi ở giảng đường hay văn phòng cũng vậy thôi, trong đầu sẽ toàn những dòng suy nghĩ hững hờ. Vậy thì tốt hơn hãy để bản thân mình có khoảng riêng của nó, biết đâu bạn sẽ tìm được lại động lực lần nữa.
Trải qua những ngày tháng buồn chán ở trường, Takao chỉ mong mưa lại tiếp tục. Đúng như nguyện vọng, sáng hôm sau mưa tầm tã. Vui vẻ vượt qua dòng người đi tàu điện ngầm tấp nập, cậu lại đến công viên Shinjuku, đến dưới bên hàng hiên đó. Như mọi khi, Yukino vẫn ngồi đó với lon bia cùng đồ nhắm.
Hôm đó, tình cờ, là ngày bắt đầu mùa mưa vùng Kanto. Từ đó, ngày nào Takao cũng gặp Yukino. Họ nói chuyện, rồi dần dà hiểu nhau hơn. Có những thứ không nhất thiết phải nói mới biết, đôi khi chỉ cần cái chạm mắt lướt nhẹ qua nhau, người ta cũng biết được tim mình bỗng thịch một nhịp. Tình yêu cũng vậy, giữa hai người là một chồi non đang hé.
Những ngày mưa triền miên…. Nơi hàng hiên ngập tràn màu xanh của một khu vườn Nhật Bản… Có một cảm xúc êm dịu đến không thốt nên lời cứ thế manh nha, tựu hình và lửng lơ tồn tại. Trong lúc dòng đời cuồn cuộn chảy trôi, tất cả hối hả tiến về phía trước, thì cậu và cô lại dừng chân, chìm xuống trong tĩnh lặng riêng mình, và ở cái vũng tĩnh lặng đó, họ tìm thấy nhau. Dần dần và mạo hiểm, quên đi cả các chênh lệch về tuổi tác và vị trí, họ thả hồn mình trôi về nhau hòa điệu.
Rồi những ngày mưa, họ lại gặp nhau nhiều hơn. Tựa như một cuộc ước định bất thành văn, không hứa hẹn nhưng ai cũng giữ chữ tín. Nhưng thời gian đâu dừng lại chỉ vì hai người. Tháng 6 đi qua, tháng 7 đến, rồi tới tháng 8, thoáng qua tháng 9, mưa ngừng rơi, nắng dần rạng và những cuộc vụng trộm cũng nguôi dần. Cậu bé tập trung hơn vào việc học, ước mơ trở thành một bác thợ đóng giày, để lại quá khứ bên hiên trời mưa, nơi cậu tỉ mỉ đo giày cho cô giáo viên trẻ.
Tuy nhiên gần kết truyện, tác giả đã để họ thổ lộ cho nhau nghe, giọng nói tức giận của Takao, giọt nước mắt chịu đựng của Yukino đã phá bỏ mọi rào cản còn sót lại giữa hai người, mọi cảm xúc dồn hết vào phân đoạn này. Ở ngoài đời, người ta không nói nhiều, không nói sến, mà người ta sẽ điên vào những lúc kịch tính nhất, đó là điều mà tác phẩm đã truyền tải thành công. Đi đến cuối cùng, vài dòng chữ ngắn thôi, tuy kết mở nhưng vẫn là hy vọng trọn vẹn cho hai nhân vật chính
Thời gian thấm thoát trôi qua, Takao trở lại nơi chốn xưa, trên tay cậu là đôi giày được làm kỳ công, trau chuốt bằng chính hai bàn tay bản thân – đôi giày có thể khiến Yukari mong muốn được bước đi!.
Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay
Tác giả: Luis Sepúlveda
Thể loại: Văn học Tây Ban Nha, nhẹ nhàng, tâm lý.
Số trang: 144 trang
Câu chuyện là cuộc hành trình dài đi thực hiện ba lời hứa của chú mèo mập Zorba: “sẽ không ăn quả trứng”, sẽ “chăm lo cho quả trứng đến khi chú chim non ra đời”, và điều cuối dường như không tưởng là “dạy nó bay”. Những rắc rối liên tiếp ập đến, liệu một bà mẹ rất “xịn” như Zorba có thực hiện đúng được ba lời hứa?
Mọi khó khăn đã chứng minh rằng sau thẳm bên trong chú mèo Zorba là một trái tim nhân hậu, tràn trề thứ tình cảm gọi là “yêu thương chân thành”. Chính thứ tình cảm này đã kéo cô bé chim hải âu nhỏ gần lại với mèo Zorba, bởi “Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn..”. Vậy đấy, yêu thương là học cách chấp nhận sự khác biệt và không có ý định muốn biến người đó trở nên giống mình. Khi chúng ta yêu thương ai đó bằng tất cả sự chân thành, thì mọi định kiến và khác biệt chỉ là điểm tựa cho tình cảm cao đẹp trong loài mèo, loài người ấy được sâu sắc hơn thôi.
Rò ràng, mèo Zorba có thể bỏ mặc quả trứng bất cứ lúc nào, chăng cần phải chăm sóc chim hải âu bởi không ai bắt chú phải làm điều đó. Nhưng mèo đã vượt qua mọi hiểm nguy chỉ để thực hiện trọn lời hứa. Loài mèo thậm chí đã phá vỡ lời thề nguy hiểm nhất chỉ để tìm cách giúp chú chim bay lên. Đó không chỉ là sự quả cảm, lòng trung thành mà còn là sự trọng danh dự. Tác giả đã khéo léo nhắc nhở chúng ta, bất cứ khi nào trong cuộc sống phải biết giữ lời hứa và cố gắng hết mình để thực hiện nó.
Truyện cuốn hút từ những trang đầu tiên cho đến những dòng kết thúc, từ những cảm giác hồi hộp, tĩnh lặng, rồi khiến trái tim mỗi người rung động. Rất dễ dàng để ngồi lại suy ngẫm với những bài học rất đỗi bình dị nhưng sâu sắc. Hay cảm giác như mình cũng được tham gia vào hành trình giữa trọn ba lời hứa của Zorba đầy kịch tính.
Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Văn học Anh, hư cấu, kỳ bí.
Số trang: 400 trang.
Quyển sách là một hành trình phiêu lưu của Sophie Hatter. Cô vốn sinh sống và làm việc yên ổn trong cửa hàng mũ của gia đình tại Ingary – xứ sở kỳ lạ nơi những đôi ủng bảy lý và áo tàng hình được chấp nhận và tôn vinh. Sophie chấp nhận số phận an bày như thế cho đến một ngày nọ, mụ phù thủy xứ Waste xuất hiện biến cô thành bà già xấu xí. Sophie bỏ đi, lên đường tìm kiếm sự giúp đỡ với quyết tâm hóa giải lời nguyền ám lên bản thân. Nào ngờ đâu, cô lại bị cuốn vào hằng sa số những sự kiện liên quan đến Pháp sư Howl – kẻ vốn bị đồn là khoái “ăn tươi nuốt sống” trái tim của những cô gái trẻ.
Sinh ra là chị cả trong gia đình ba chị em, Sophie chấp nhận sự sắp đặt của cha mẹ như điều hiển nhiên phải thế. Cô chưa bao giờ thắc mắc hay phản đối quyết định từ phụ huynh, bởi cho rằng một đứa con ngoan không nên làm thế. Khác với các em được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cuộc sống của Sophie chỉ quanh quẩn tại cửa hàng mũ và khu chợ mua đồ ăn. Cô cắm cúi khâu mũ ngày này qua ngày khác, thậm chí chẳng hề giao tiếp với khách hàng đến mua. Sophie cô đơn đến mức bắt đầu nói chuyện với chính sản phẩm mình tạo ra dù biết thừa chúng chỉ là những vật vô tri vô giác. Cuộc sống yên bình đấy, nhưng quá đỗi tẻ nhạt.
Sophie dần không cảm thấy mình xinh đẹp nữa, từ chối mặc những bộ váy đầy sắc màu và gần như cố định cơ thể tại chỗ làm việc. Trong khi đó, bản thân cô vốn dĩ rất xinh đẹp, là kiểu ngoại hình gây ấn tượng với Howl ngay từ lần đầu gặp vào ngày Lễ hội Mùa Xuân, và tài năng khi tạo ra những chiếc mũ lộng lẫy nhất Ingary.
Và chúng ta có cặp chị em Lettie – Martha, gần bằng tuổi nhau nhưng được mẹ gửi đến hai nơi hoàn toàn khác biệt. Martha vốn yêu thích nướng bánh và kết bạn với mọi người bị mẹ gửi đến chỗ Fairfax tại Thung lũng Folding vì “chưa đến tuổi đi làm” và Lettie ham thích học phép thuật bị sắp xếp đến Cesari – một thợ làm bánh ngọt ở Quảng trường Chợ – để học nghề.
Trong khi hai cô em gái đạt được thỏa thuận mau chóng là thay thế và giúp đỡ nhau che giấu thân phận, Sophie mất khá nhiều thời gian và trải qua vô vàn biến cố mới biết được bản thân giỏi gì và mong muốn cuộc sống như thế nào. Thậm chí, Sophie còn bị sự sắp đặt của bố mẹ áp đặt vào đầu suy nghĩ cô nên thỏa mãn với cửa hàng mũ.
Mỗi nhân vật trong Lâu đài bay của pháp sư Howl đều có những vấn đề riêng cần phải xử lý, hàng tá tính xấu nên được cải thiện. Thế nhưng, xuyên suốt mạch truyện, lần lượt từng người đã tìm ra tình yêu, hoặc ít nhất là lẽ sống, của đời mình và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Sophie chính thức gặp mặt và giới thiệu bản thân với Howl trong bộ dạng một bà già xấu xí còm cõi. Xét về tính cách, dẫu đảm đang, biết lo toan và tháo vát, Sophie rất đỗi nhút nhát, hay tự ti và có đôi chút cổ hủ. Ngược lại, Howl – tên lãng tử chơi đùa với trái tim thiếu nữ – lại sống quá phóng túng và hoang phí. Anh chàng pháp sư còn không đối xử chân thành, chỉ biết trốn chạy và giả vờ chối bỏ mỗi khi sự thật bị vạch trần. Nhưng hai con người tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ nên duyên ấy lại yêu nhau.
Lettie kiên cường và mạnh mẽ nhất trong ba chị em khi tuyên bố rằng chẳng cần đàn ông, cô vẫn có thể học pháp thuật và tự kiếm hàng đống tiền. Xuyên suốt câu chuyện, cô luôn cố gắng mạnh mẽ và kiên cường, kể cả lúc phải đối mặt với khó khăn sống trong thân phận giả. Lettie đã chứng minh cho độc giả thấy hóa ra một người thiếu nữ vẫn có thể sống rất tốt mà không dựa dẫm vào bất cứ ai. Thế nhưng sâu thẳm tâm hồn cô thấy thế nào? Vào giây phút Pháp sư Suliman ngỏ lời hỏi xin cô làm môn đệ và Lettie đỏ bừng hai má, chúng ta dường như đã rõ ràng câu trả lời.
Tiếp đến là cặp đôi Martha và Michael. Martha bị vô vàn “vệ tinh” vây quanh vì vẻ ngoài xinh đẹp. Dẫu vậy, cô không thể tìm được ai thật lòng muốn thấu hiểu tâm hồn cô. Michael mến mộ Martha theo cách rất đỗi chân thành và giản dị, rằng cậu chẳng cần gì hơn ngoài được nói chuyện với cô hàng giờ liền.
Calcifer, phù thủy xứ Waste, hoàng thân Justin cũng thế. Tất cả hành động của họ đều chỉ hướng đến một mục đích duy nhất là tìm cho mình người có thể ở bên cạnh thấu hiểu, bạn bè cũng được, gia đình càng tốt. Diana Wynne Jones viết ra một câu chuyện thuộc về trí tưởng tượng trẻ thơ nhưng ẩn chứa tâm tình của người lớn, rằng ai cũng xứng đáng yêu và được yêu. Mỗi người đều quý giá và cần được trân trọng như nhau, bất kể xuất thân, giới tính, bối cảnh hay tính cách.
Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki
Tác giả: Yagisawa Satoshi
Thể loại: Văn học Nhật Bản, lãng mạn.
Số trang: 118 trang
Cô gái trẻ Takako vừa trải qua mối tình đầu, cô bị lừa dối. Takako bỏ việc và rơi vào những tháng ngày ngủ triền miên để trốn tránh nỗi buồn. Một cuộc điện thoại của người cậu mười năm không liên lạc đã đánh thức cô khỏi cơn ác mộng. Takako đồng ý đến hiệu sách Morisaki giúp cậu Satoru để vừa lòng mẹ. Ban đầu, cô chẳng thích người cậu Satoru “ẻo lả như một con động vật thân mềm” và càng không có hứng thú với hơn sáu nghìn cuốn sách văn học cũ rích. Cô suốt ngày dưới bộ dạng “Quỷ ngủ”. Sống ở hiệu sách Morisaki một thời gian, Takako nhận ra rằng sách đã chữa lành vết thương trong lòng cô. Hơn thế nữa, ở phố sách Jimbocho, cô gặp gỡ nhiều người có tinh thần lạc quan vui vẻ và cảm nhận nhiều điều mới mẻ từ cuộc sống mà trước giờ cô chưa từng biết.
Tinh thần của Takako như được xốc lại sau khi được cậu Satoru dẫn đến quán Subouru. Một quán bằng gỗ kiểu cũ nằm trong một con hẻm nhỏ. Tối hôm đó, “Quỷ ngủ” như Takako cũng không thể nào ngủ được, cô cứ suy nghĩ rồi trằn trọc trong bóng tối. Cuối cùng cô chọn đại một quyển sách với ý định đọc để có thể dễ đi vào giấc ngủ hơn. Quyển sách đã cuốn hút Takako khiến cô đọc hết quyển sách thì trời cũng đã sáng. Cô đã thay đổi suy nghĩ và dần nhận ra sự tốt đẹp của những thứ đơn giản xung quanh hiệu sách Morisaki.
Từ đấy, cô đắm chìm vào những quyển sách, đọc hết quyển này rồi đến quyển khác. Cô bắt gặp được những người có cùng suy nghĩ và đồng cảm với cô thông qua sách. Cô cảm thấy trước đây mình đã bỏ lỡ nhiều thứ, thông qua đọc sách, cô có thể kết nối với nhiều người. Cô dần quen với cuộc sống ở hiệu sách Morisaki, chú Satoru, chú Sabu, Tomo, Takano,…
Ở khu phố Jimbocho, Takako được biết đến những con người khác nhau với nhiều trải nghiệm mới lạ. Ông Sabu, khách quen của hiệu sách Morisaki, một người đàn ông lớn tuổi với cặp mắt tinh tường, điển hình cho những bậc phụ huynh. Mỗi lần ông ta đến là một tràng giảng “đạo lý” cho Takako, Takako cũng quen với điều đó, vì cô biết rằng ông Sabu là một người tốt.
Tomo là một cô gái tầm tuổi Takako, một cô gái dịu dàng và có biệt danh ‘mọt sách’ khi cậu Satoru nhắc đến. Còn có Takano, một chàng trai dáng người mảnh khảnh, tử tế và có phần nhút nhát. Takako và bọn họ trở thành bạn ở Jimbocho. Takako nhận lời giúp Takano tìm hiểu Tomo với thỏa thuận là đến Subouru uống cà phê miễn phí. Đương nhiên là Takano sẽ trả để có được thông tin của Tomo. Takano gắn kết hai người họ lại với nhau.
Ngoài ra còn có nhân vật Wada, một chàng trai tử tế mà Takako đã tình cờ gặp ở quán Subouru, họ kết nối với nhau từ niềm yêu sách. Wada cũng vừa trải qua một mối tình để lại nhiều tiếc nuối, Takako và Wada có sự đồng cảm với nhau nên dường như họ rất hợp ý và thấu hiểu cho đối phương. Có một điều tôi còn cảm thấy lơ lửng vì tôi mong muốn một cái kết để Takako có một mối tình với Wada nhưng cuối cùng tác giả không nhắc đến mối quan hệ của bọn họ nữa, chắc có lẽ chỉ là bạn bè mà thôi.
Cuối cùng, câu chuyện tình yêu của cậu Satoru và cô Momoko khiến cho tôi có nhiều suy nghĩ. Sau năm năm ra đi thì cô Momoko đã trở về. Quãng thời gian Takako cùng cô Momoko đi leo núi, Takako cũng thấu hiểu được nỗi lòng của cô Momoko hơn. Takako thấy cô đáng thương hơn là đáng trách. Suốt năm năm Momoko ra đi không một lí do, cậu Satoru dù không thể hiện ra mặt nhưng trong trái tim vẫn còn chôn dấu một tình yêu nồng nhiệt dành cho người vợ của mình. Bởi vì cảm thấy tội lỗi với đứa con hai người từng rất hạnh phúc mong chờ nhưng nó lại mất khi còn chưa được tận hưởng thế giới bên ngoài. Cho đến khi cô Momoko nhận ra mình mắc một căn bệnh, không biết khi nào ra đi mà không nói lời từ biệt. Cô Momoko định rời đi một lần nữa trong lặng lẽ nhưng vì tình yêu của cậu Satoru đủ lớn để giữ cô ở lại.
Câu chuyện khép lại khiến cho đọc giả mang một cảm xúc khó phai. Cốt truyện không quá gây cấn, không quá thần thánh nhưng cũng đủ khiến cho trái tim người đọc được xoa dịu. Cuộc sống vốn dĩ lắm điều mệt mỏi từ công việc, gia đình lẫn các mối quan hệ xung quanh khiến cho con người mất dần cảm xúc. Những thứ tình cảm đẹp đẽ vẫn quẩn quanh, chỉ là ta không nhận ra mà thôi. Tình yêu chân thành, nồng nhiệt có thể sưởi ấm những tháng ngày cô đơn để rồi cùng đồng cảm, thấu hiểu lẫn nhau. Đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta cần thêm vào một chút mạo hiểm, trở nên dũng cảm để có thể phá bỏ vỏ bọc yếu đuối. Sống với trái tim tràn đầy nhiệt huyết và biết trân trọng những thứ hiện tại, người thân bên cạnh mình và cũng đừng vì người khác mà khiến mình phải lo lắng, tổn thương, bận tâm.
Kết: Trên đây là top truyện hay nên đọc hiện nay mà mình muốn giới thiệu đến các bạn. Cầm tách trà, nhâm nhi từng câu chữ trong các câu chuyện trên cũng đủ cho một lần thả lỏng phiêu du rồi đó. Hãy thử đọc và cảm nhận bạn nhé!