Bộ phim được làm bởi nam ca sĩ Jay Chou – Secret (tựa tiếng Việt: Bí mật không thể nói hay còn gọi là Bí mật) đã làm khuynh đảo cộng đồng người hâm mộ và những người quan tâm khác. Vừa là nhà sản xuất, vừa là diễn viên nam chính, Jay Chou đã thổi vào trong bộ phim một hồn nhạc lãng mạn và thi vị của câu chuyện tình xuyên thời gian.
Khoảng thời gian bộ phim ra mắt, năm 2010, những người xem tiếp cận Secret hầu hết là những người trẻ yêu nền thị trường giải trí Đà Loan, bộ phim chỉ như thêm một liều thuốc vào tâm lí và thị hiếu đang lên của những người hâm mộ.
Nội dung không quá xuất sắc nhưng khai thác khía cạnh được rất nhiều người quan tâm: xuyên không. Cô bé Tiểu Vũ, bất chợt tìm được bản nhạc cổ mà mỗi lần cô chơi nó, cô có thể tiến tới tương lai chục năm sau gặp chàng trai cô đã lỡ yêu. Mọi người tưởng cô bị điên cho đến khi, chục năm sau, chàng trai tới thăm nhà cô gái, được mẹ cô kể lại sự biến mất bất thường của cô gái.
Một bộ phim tình cảm lãng mạn, các chi tiết khá nhẹ nhàng dẫn dắt người xem đi từ bí mật này đến tới bí mật khác, từ cánh cửa này đến cánh cửa khác dần dần hé mở. Thực ra, phải cho đến hơn 3 năm sau bộ phim công chiếu, tôi mới xem bộ phim do một người bạn cố ý gửi link hỏi tôi có thể xem cùng. Tuy nhiên, đoạn kết gây nên khá nhiều thắc mắc, khi chàng trai ấy đánh bản nhạc và quay trở về quá khứ thì họ đã đi đâu mà để người mẹ (trong tương lai) mòn mỏi đợi đứa con không bao giờ về? Có dụng ý nào cho người xem không?
Có lẽ, một bộ phim mang hơi hướng thần tượng, một cốt truyện như thế là vừa phải, một bối cảnh quay phim như thế là vừa vặn, không quá chau chuốt, không có cầu kì hay cố gồng mình lên cho hàn lâm và nhiều lớp nghĩa.