Malena, những điều thực sự tôi muốn viết – P2

“Loạn thế sinh giai nhân”- tôi đã yêu những hình tượng đấy và ghép nó vào cái nhìn khắc nghiệt dành cho Malena: Không phải hình tượng kiêu hãnh trong nỗi cô đơn của nàng sụp đổ trong cảm nhận của tôi kể từ lúc nàng đánh đổi mình vì những miếng bánh mì- mà nàng vốn là thế ngay từ lúc bắt đầu, mong manh và yếu đuối.

 

Các bạn theo dõi Phần 1

malena1 - Malena, những điều thực sự tôi muốn viết - P2

 

Có phải tôi đã nhìn những người mình yêu như cái cách Scarlett đã ôm ấp bóng hình về Ashley hay không? Nàng không yêu anh, nàng chỉ yêu cái tấm áo đẹp đẽ nàng vẽ nên rồi vội vàng chụp lên người đàn ông có mái tóc vàng óng bay trong gió khi phi ngựa trên con đường đầy nắng của Tara năm mười sáu tuổi mà không hề biết tấm áo khoác ấy không vừa với chàng. Tôi đã mải miết theo đuổi những hình tượng hoàn hảo đến mức xa rời thực tế, đem áp đặt lên cách đánh giá tất cả con người. Tôi đã say mê những câu chuyện về những giai nhân tài mạo đầy khí chất:

“Những gót son dập dìu qua đại lộ

Bờ môi ai đậm đỏ bích đào

Phường cũ lưu danh người đẹp lụa

Bậc thềm nào in dấ hài hoa”.

malena8 - Malena, những điều thực sự tôi muốn viết - P2

Tôi đắm đuối trong cái thành trì của sự thử cựu và khuôn sáo, cái hàng rào ước lệ mà giới trẻ thường muốn vượt ra: Như khi đi qua những tòa nhà cũ kiểu Tây Ban Nha leo đầy những dây vạn niên thanh vào mùa đông, tôi lại nghĩ đến một thành phố Thượng Hải vẫn còn phảng phất hơi thở của những năm 30, trong loạn lạc vẫn sực nức phấn hương, có Tống Aí Linh đi về mỗi buổi chiều. Hay ở đâu đó trong tâm tưởng tôi ám ảnh cái chi tiết trong tiếng bom dội và dòng người nháo nhác xô đẩy nhau vẫn có bước chân đều đều gõ nhịp trên guốc gỗ của một nàng Geisha bình thản đi giữa đường phố Hiroshima.

malena10 - Malena, những điều thực sự tôi muốn viết - P2

“Loạn thế sinh giai nhân”- tôi đã yêu những hình tượng đấy và ghép nó vào cái nhìn khắc nghiệt dành cho Malena: Không phải hình tượng kiêu hãnh trong nỗi cô đơn của nàng sụp đổ trong cảm nhận của tôi kể từ lúc nàng đánh đổi mình vì những miếng bánh mì- mà nàng vốn là thế ngay từ lúc bắt đầu, mong manh và yếu đuối.”Không có hạnh phúc nào được tìm thấy trong cái chết”- nàng cần phải ăn để tiếp tục sống, và ai cũng sợ cái đói và cái chết. Nàng không cần phải là một nữ kì nhân được sinh ra trong tấn thảm kịch chiến tranh, chỉ vì tôi muốn thế.

(còn tiếp…)

Vũ Trầm

{ 0 comments… add one }

Leave a Comment