Để phản biện lại bài bình luận về bộ phim Malena (tựa tiếng Việt: Mối tình đầu của tôi) đã được viết tại đây: Malena, đáng thương hay đáng giận; tôi xin chia sẻ với các bạn một quan điểm khác về bộ phim này.
Tôi nhận lời viết review về Malena- bộ phim khiến tôi phải ám ảnh nhiều năm dù cái ám ảnh ấy không nằm trong sự “thích”. Thật là buồn khi phải nói về một ai đó chúng ta từng yêu mến, rằng mình không còn yêu họ nữa. Thật đấy, tôi đã không còn yêu mến một chút nào nàng Malena xinh đẹp và khốn khổ ấy từ những phút 60 giữa tập phim, và vì lẽ ấy, tôi đã không viết được một dòng nào thương cảm cho một cuộc đời đã đổ quá nhiều nước mắt và nhận lại quá đủ khinh miệt nhiếc móc của người đời. Lẽ ra, cô ấy nên được cảm thông hơn từ cái nhìn của người khác, không phải từ tôi.
Đó là câu chuyện về một người phụ nữ là mối tình đầu của một cậu bé mười bốn tuổi trong bối cảnh nước Ý bị quân đội Đức chiếm đóng những năm 1940. Kể rằng nàng đẹp và cô đơn, chờ đợi người chồng đi lính ở Bắc phi trong sự thèm thuồng của tất cả đàn ông trong thành phố và sự lườm nguýt bùng đỏ ghen tuông của những mụ đàn bà. Tôi thích những đoạn phim bước chân kiều diễm của nàng đi ngang qua phố để tất cả mọi ánh mắt phải dõi theo, những cậu trai mới lớn cuống cuồng đạp xe đón đầu những con phố nơi nàng sẽ ghé ngang để ngẩn ngơ một lúc. Tôi thích việc nàng chưa một lần ghé nhìn ngang hay đáp lại bất cứ một ánh mắt nào dọc đường đi như một thiếu phụ lạnh lùng kiêu sa bậc nhất, nhưng đêm về, nàng khiêu vũ với chiếc áo tưởng tượng của người chồng đi vắng và nước mắt lăn dài. Thành phố Sicily như thể lãng quên đi cái không khí sôi sục của chiến tranh, dường như tất cả những gì người ta bàn tán xôn xao chỉ còn xoay quanh chuyện một người đàn bà đẹp. Thế nhưng, sau rất nhiều năm, cảnh duy nhất mà tôi không thể nào quên lại là cảnh nàng Malena với đôi mắt lấm lét vội vàng thò tay vào túi của một người đàn ông bán bánh mì bốc những mẩu bánh nhỏ lên miệng ăn vội vàng giữa đường phố.
Những người đàn bà nhỏ mọn quay quắt với nỗi ghen tuông vì ánh mắt đầy dục vọng của những ông chồng dán vào người Malena đã không bán bất cứ thứ gì cho nàng. Cả thành phố quay lưng lại với người đàn bà tội nghiệp, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ về lại chỉ là việc nàng đã bán thân mình cho một kẻ bán bánh mì bẩn thỉu bằng một cái giá quá rẻ để đổi lấy những miếng ăn vội vã giữa đường. Sự kiêu hãnh tôi thấy trong những bước chân nàng ở những phút đầu phim đã vỡ tan. Thật là buồn khi phải nói về một người đàn bà đẹp đã không còn đẹp, bằng một cách nào đó, không đẹp nữa.
“Con người vốn cảm tính.Đôi lúc, vì một điểm sáng giữa hàng ngàn điểm tối mà ta đem lòng yêu quý một người lạ hoàn hảo, nhưng cũng có khi một điểm tối giữa hàng ngàn điểm sáng lại khiến ta căm ghét một người vốn dĩ tốt đẹp. Thế nên chẳng có cán cân khả dĩ nào có thể đánh giá một cách chính xác tuyệt đối mọi sự vật, sự việc trên đời này cả.”. Lẽ ra, tôi phải nhớ đến cảnh cô cắt mái tóc đen dài ngắn ngang vai đi và nhuộm đỏ, nhớ đến cách cô ngồi bắt chéo chân trên một quán cafe giữa phố và đặt điếu thuốc lên môi để hàng tá đàn ông vây quanh châm lửa cho mình, nhớ đến sự ngạo nghễ của cô khi coi thường cái nhìn của cả thành phố mỗi lần cô quàng tay một sĩ quan Đức bước qua đại lộ… Nhưng không, tôi lại chỉ nhớ đến cảnh đôi môi đỏ kiêu kì của cô nuốt vội vã miếng bánh mì trên một con phố vắng người. Sau này, có người nói với tôi rằng tôi đã đem lòng yêu những cái đẹp trong sách vở, chỉ cần đối mặt với con người đời thường của một người là tôi không sao chấp nhận được sự thật trần trụi và trần tục, nên tôi sẽ không hạnh phúc khi đặt hai chân ngang mặt đất đâu.
(còn tiếp)
Vũ Trầm