Đã có bài viết về bộ phim Gone Girl (tựa tiếng Việt: Cô gái mất tích) tại đây. Về các thông tin về diễn viên và đạo diễn, các bạn có thể xem ở bài viết cũ, bài này nhằm chia sẻ một góc nhìn khác về nhận vật Amy, về tình yêu của cô, và (tất nhiên) là về bộ phim.
Gone girl không phải mẫu phim mình yêu thích nhưng có nhiều điều để phải nói trong một ngày mà mình thấy rằng trên đời này không có cái điên loạn và ngu xuẩn nào bằng cái điên loạn và ngu xuẩn của đàn bà yêu. Bi kịch của Amy thực ra chỉ xuất phát từ việc cô đã kết hôn với một người đàn ông không cùng tầm với mình, nhưng cô không thể trách một con lợn chỉ vì nó là một con lợn- anh ta ngu ngốc, lười biếng, vô tâm và hơn cả, rất tầm thường.
Thực ra anh ta vẫn là anh ta ngay từ lúc bắt đầu- Chỉ là bây giờ cô mới nhìn thấy- khi cuộc sống thay đổi đủ để khiến cô nhìn thấy “đôi khi phải hiểu sâu sắc ai đó ta mới nhận ra đó là một người xa lạ.” Dù sao, đấy vẫn là bi kịch chung của những mối quan hệ đổ vỡ. Việc Amy căm hận chồng mình khi anh ta lột đi hết cái vỏ ngoài trần trụi của một gã đàn ông ngọt ngào ân cần cố gây ấn tượng với cô lúc ban đầu thực ra không đáng được đồng tình, tôi nghĩ thế. Suy cho cùng nếu anh đem tất cả vốn liếng để đầu tư vào một dự án không sinh lãi thì đấy là lỗi của anh hay lỗi của dự án?
Nhưng hãy quay lại sự ngu xuẩn của Amy, hay không ít những người đàn bà khác khi yêu. Họ có thể coi trọng những thứ nhỏ bé đến ngốc nghếch, có thể sống chết vì những lý do mà bất kể một người có lý trí bình thường nào cũng phải ngán ngẩm mà lắc đầu nói rằng “không đáng!”-Bạn có thể không bao giờ quên một người đàn ông chỉ vì khi làm tình anh ta hỏi “Em có hạnh phúc không?”, hay như Midori, bạn có thể coi việc một người đi xin lỗi bạn và nói rằng “sự nhạy cảm và tinh tế của anh không bằng một bãi phân lừa” khi bạn ném cái bánh dâu (mà mình bảo) anh ta mua cho mình ra ngoài cửa sổ là một điều gì đấy lớn lao và vĩ đại hơn cả việc anh ta đeo nhẫn vào ngón tay áp út của bạn để chăm sóc bạn cả đời. Bạn có thể sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mình có chỉ để một lần được biết anh ta có yêu mình như nàng Scarlett: “Ashley, nói yêu em đi. Nói yêu em và em sẽ sống với những lời đó cho đến chết!”. Và biết đâu đấy, bạn cũng có thể là Amy của Gone Girl- Bạn có thể giết người vì anh ta- “ I killed a person because of you. Who else in the world could tell you this?”- nhưng lại không thể tha thứ cho việc anh ta hôn người tình theo cái cách đã từng hôn bạn. Có biết bao bi kịch đã xuất phát từ chỉ từ sự phù phiếm rất đàn bà?
Amy luôn nhớ về nụ hôn đầu của cô và Nick sau một cơn mưa đường. Anh lấy ngón tay quyệt ngang qua môi cô rồi mới hôn lên đó- “Để anh cảm nhận được rõ vị của môi em.”. Và cô quyết định trừng phạt anh vì nhìn thấy Nick- đã làm lại chính xác điều đó- với cô nhân tình. Những người phụ nữ thông minh và đầy kiêu hãnh của tôi, họ đã đủ kiêu hãnh để không bao giờ chấp nhận mình không phải là một người đàn bà đặc biệt duy nhất trong đời người đàn ông họ yêu, nhưng lại không đủ thông minh để hiểu đơn giản một điều rằng đàn ông, họ không nghĩ về những thứ như thế. Anh ta có thể ngọt ngào với bạn như thế nào thì cũng có thể ngọt ngào với những người khác như thế, nói với bạn điều gì thì cũng có thể nói với người khác như thế, say đắm bạn ra sao thì cũng có thể điên cuồng vì người khác như thế. Nhưng Amy đã không chấp nhận được cái sự phản bội sắc ngọt của Nick, vì cô không chịu được thứ mình nhớ đến cả đời lại là thứ được làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần trên những người đàn bà khác, như thể cô phải chia sẻ kỉ niệm riêng của mình không biết với bao người, như thể nụ hôn cho một mình mình một ngày bỗng vô nghĩa như là đã cho tất cả, như đã mơ về tình yêu duy nhất bỗng nhiên một ngày tầm thường như có thể bắt gặp được ở bất kì lề đường, góc phố nào trên đời. Tôi nghĩ rằng, hơn cả vì sự đau khổ bị phản bội, cô trừng phạt anh vì lòng kiêu hãnh.
(còn tiếp)
(Vũ Trầm)