Gone Girl (tựa tiếng Việt: Cô gái mất tích) được cảnh báo với khán giả trước khi ra rạp: Bạn sẽ phải hối hận vì quyết định hôn nhân của mình. Lời cảnh báo càng khiến cho những người trẻ càng quyết tâm hơn đi xem, để xem sự ảnh hưởng về quan niệm hạnh phúc hôn nhân của mình đến đâu.
Gone Girl nói về kế hoạch trả thù của người vợ học thức, thích đọc sách Amy Dunne (Rosamund Pike thủ vai) khi cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình dần trở nên bế tắc. Đỉnh điểm của việc quyết tâm trả thù cho đến khi Amy nhìn thấy chồng mình (Nick Dunne) ngoại tình với một cô gái trẻ. Amy đã lên kế hoạch hoàn hảo với ý định biến cuộc mất tích thành việc chồng cô sẽ bị khép phải tội cố ý giết vợ. Nhưng kế hoạch thay đổi phút chót khi cô từ nhà người yêu cũ, trở về với Nick, tiếp tục một cuộc hôn nhân bất hạnh.
Gone Girl xây dựng trên cuốn tiểu thuyết được viết bởi Gillian Flynn, cũng là người viết lên series phim đang ăn khách Utopia hiện nay. Như một người phân tích tâm lí xã hội xuất sắc, Gillian đã đi sâu vào từng diễn biến tâm lí, tính cách con người trong một khía cạnh xã hội nổi bật nhất hiện nay: hôn nhân “Ai cũng nói với tôi rằng, hôn nhân là một chuyện rất khó khăn. Nhưng đối với tôi và Nick thì không phải vậy,…” hay như “Nếu bạn muốn thử thách cuộc sống hôn nhân của bạn, hãy thử khi cả hai mất việc. Đó là thử thách tốt nhất”… Một kế hoạch hoàn hảo được Amy xây dựng trong vòng 2 năm, bắt đầu khi cô nhận ra những rạn vỡ trong cuộc sống hôn nhân, từ khi cô thấy Nick không còn là chàng trai hoàn hảo trong những ngày họ yêu nhau nữa. “Chúng tôi trở về Missouri. Thực ra tôi không quan tâm việc chúng tôi phải bỏ thành phố như New York để về Missouri. Nhưng tôi chỉ ước giá như Nick có thể hỏi ý kiến tôi … Tôi cảm thấy mình là một vật trang trí thừa thãi trong hạnh phúc gia đình của anh ấy, với mẹ, với cả Margo”.
Nhưng có lẽ đỉnh điểm của sự quyết tâm trả thù xuất hiện khi Amy bắt gặp người đàn ông của mình lặp lại một hành động “anh lướt nhẹ tay trên môi tôi trước khi đặt vào đó một nụ hôn” khi anh tỏ tình với cô với một người con gái khác. Đó là sự phản bội không thể tha thứ được! Không bao giờ có thể tha thứ được! Cả đời mình, hay nói cách khác, những gì cô lên kế hoạch đều chỉ vì thứ tình yêu cô dùng toàn tâm toàn ý để xây dựng và tôn thờ. Hình ảnh chàng trai Nick Dunne ngọt ngào, và những thăng hoa trong hàng ngàn cuộc mây mưa của hai người. “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, những thứ còn lại ở xung quanh chỉ là tạp âm”. Chúng ta, đều một lần trong đời, chỉ vì một điều đẹp đẽ duy nhất mà bỏ qua hết mọi sai trái khác của người mình yêu. Trong cuốn tiểu thuyết Những cây cầu của quận Madison có đoạn: Tuổi trẻ của Francessca lặng lẽ trôi qua trong sự tẻ nhạt và những thói quen tủn mủn đời thường của cuộc sống nông nhàn bà vẫn âm thầm chống lại. Hơn tất cả, bà không tìm thấy tình yêu với Richard- chồng mình. Nhưng những lời cuối cùng của ông trước khi qua đời, khi bà ngồi cạnh ông bên giường bệnh ở Des Moines- là: “Francesca, anh biết em có những giấc mơ riêng. Anh rất tiếc đã không đem lại được chúng cho em”.
Thực ra chỉ có những người chúng ta yêu mới có thể mang lại cho chúng ta hạnh phúc và cũng chỉ có họ mới có thể làm tổn thương chúng ta. Chỉ có Nick mới mang đến cho Amy những nồng nhiệt và đắm say của năm tháng tuổi trẻ, của sự ngọt ngào và dịu dàng trong thứ tình yêu mà cô luôn nghĩ rằng nó đã hoàn hảo, và phải hoàn hảo. Cho đến tận khi Amy nhìn thấy vẻ mặt (gian dối) của Nick trong một cuộc phỏng vấn truyền hình, nói rằng “Amy, vợ tôi là một người phụ nữ hoàn hảo, thông minh, tốt bụng… và Amy, anh yêu em, hãy quay về nhà”, cô đã nhẫn tâm giết Desi Collings (Neil Patrick Harris) – người cũng đã yêu và tôn trọng cô hết mực, chỉ để cô có thể trở về, bên hình mẫu lí tưởng của tình yêu trong khoảnh khắc – dù khoảnh khắc ấy của Nick là dối trá, không bao giờ tồn tại hoặc chỉ từng tồn tại. “Cây đổ về nơi không có vết rìu”
Tôi không nghĩ đây là một bộ phim khiến chúng ta mất niềm tin vào hôn nhân. Kế hoạch của Amy được chuẩn bị một cách chi tiết và tỉ mỉ trong vòng 2 năm khi chồng cô Nick không còn muốn về nhà, luôn được nhắc đến là một hay quên và không quan tâm tới vợ. Bài học là, hãy luôn quan tâm tới người sống chung với mình dưới một mái nhà, (tất nhiên) phải bằng một cách chân thành. Chúng ta không biết, cô ây/ anh ấy có thể làm được chuyện quái quỷ kinh khủng nào đâu. Nhân tiện, chúng ta cũng không thể kiểm soát được tất cả mọi chuyện, khi người yêu của ta muốn làm chuyện gì đó chỉ để gây chú ý. Phụ nữ rảnh rỗi là một con quái vật nguy hiểm.
(Lê Trang)